tóm lược truyện ngôn tình ‘Cố chấp sủng ái’
Tác giả: Điềm Thố Ngư
Thể loại: ngôn tình
Trích đoạn truyện chấp nệ sủng ái
Đèn cảm ứng sống hành lang của thông thường cư hỏng rồi, Thẩm Diệc Hoan sờ soạng cắm chìa khoá kim khí vào ổ khoá rồi ngừng hoạt động lại, cầu thang máy ngắt điện, cô đành yêu cầu đi thang bộ để xuống lầu.
Áo trắng quần đen, bước chân như bay, lúc chuyển vận lộ ra vòng eo kỹ càng mơ hồ, cực như là một con mèo về đêm.
Vừa new xuống lầu thì di động vang lên.
“Alo.” Cô nhận cuộc phát âm, giọng kể héo héo.
Trong máy tính bảng tức thời truyền tới âm thanh rối loàn, tiếng người thân ồn ào, tiếng nhạc rock “n roll kịch liệt, mặt Thẩm Diệc Hoan ko chút biểu cảm đặt điện thoại ra xa chút, nhìn tên hiển thị bên trên màn hình.
– — Maksim Gorky
“…” Thẩm Diệc Hoan vuốt vuốt mi, chỉnh dốn giọng kể, thanh âm tinh vi nhão nhoẹt, lòi ra sự ngoan ngoãn tổng thể trái ngược với biểu cảm hiện tại: “Tìm em với bài toán gì sao?”
tổ ấm “Maksim Gorky” kia béo giọng la hét: “Bảo bối à, mau đến Queens!”
“Em ko… “
Tham khảo list truyện hay Truyện Sắc
Còn chưa nói hết câu, “Maksim Gorky” tức khắc ném đến 1 câu “Việc gấp cứu mạng”, rồi bào chữa cọ ồn ào mắng vài câu, chả biết bị ai kéo đi, ngay sau đó di động cũng ngắt mất.
ban đêm tháng tám, độ ấm đã ko giảm một chút nào, mặt đất không hoàn thành hóa giải thời tiết mát mẻ ngày hè tích cóp từ ban ngày, như là muốn đốt cháy cơ thể, cơn nóng từng đợt từng đợt cuồn cuộn lại đây.
Thẩm Diệc Hoan nhẹ nhàng “Xì” một tiếng, giống như là đang tự hỏi mức độ đáng tin của câu “Việc gấp cứu mạng” kia, rốt cục đã đón một chiếc xe kể tên Queens.
Maksim Gorky, tên này and tên thật Lâm Khai Ca không có chút quan hệ làm sao.
Nghề chính là mua đường chết, nghề tay trái là người mẫu.
gần đúng ngày xưa Thẩm Diệc Hoan đảm đương quay chụp cho trang báo tập san của anh ta, bắt buộc coi như sở hữu quen biết, Lâm Khai Ca lại cực kì thiên nhiên, không tồn tại bài toán gì khiến tức thời lôi kéo Thẩm Diệc Hoan ra phía bên ngoài chơi. Maksim Gorky, chính là biệt danh mà Thẩm Diệc Hoan đặt cho anh ta.
Đọc thể loại truyện đam mỹ ngược
Queens là 1 quán bar nổi tiếng, thường xuyên rất có thể gặp mặt được chúng ta nổi tiếng, minh tinh nhỏ dại, người mẫu rồi trai xinh gái đẹp mắt.
Ánh đèn tựa như các tia laser chiếu thẳng qua màn sương khói dày đặc, tràn đầy mùi rượu and thuốc lá. Thẩm Diệc Hoan đi chiếu thẳng qua đám người, đi thẳng đến chỗ Lâm Khai Ca đang ngồi.
Đi 1 đoạn đường như thế thu hoạch được không ít góc nhìn đánh giá and tiếng huýt sáo ngả ngớn.
Bộ dáng của cô thật sự khác biệt mang kiểu trà trộn vào quán bar này, trắng nõn lại ngây thơ, ngũ quan ngây ngô đẹp tươi, lúc nhìn vào trong góc nhìn cô còn tương tự nhìn vào một trong những con nai con ở sâu trong rừng rậm, một tầng sương mù bao quanh lên đôi mắt trong trẻo sâu thẳm, nhưng mà nhìn vào bên trong, vẫn linh cảm đáy mắt của cô không thực, như một cái động sâu thẳm, toàn bộ cơ thể rất nhiều toát lên vẻ chẳng chú ý mù mịt.
“Này!” Lâm Khai Ca vừa thấy cô lập tức khiêu vũ dựng lên.
phần lớn mình ngồi trong bàn khác cũng nhìn về phía cô, phần lớn là người mẫu chân dài, Thẩm Diệc Hoan liên tục chụp tạp chí, bắt buộc cũng có thể quen biết sở hữu mấy thành viên.
“Đều dưới đây à.” Thẩm Diệc Hoan nở 1 niềm vui ngoan ngoãn, một nụ cười có tính mê hoặc cực lớn.
một bạn trong số đó cười vang nói: “Lâm Khai Ca anh có còn là kẻ ko hả? Đấy là ý muốn dạy hư em gái nhiếp ảnh gia của mình tuyệt sao, nơi nào ra cái kiểu đưa đứa trẻ ngoan ngoãn này đến Queens như cậu hả?”
thành ra ngay tiếp nối là một trong những trận lên án công khai minh bạch.
Nhìn tới đây, Thẩm Diệc Hoan cũng biết câu “Việc gấp cứu mạng” kia chỉ nên đề cập lộn xộn, cô cũng lười tức giận, ngồi sinh hoạt 1 bên gần Lâm Khai Ca.
“Có biết rượu này là rượu gì không?” Lâm Khai Ca hỏi cô.
“Cái gì?”
Đọc full truyện ngôn tình ngược
“Rượu thất thân!”
“…”
Mặt Thẩm Diệc Hoan không biểu cảm quay đầu, tầm mắt lờ lững giới hạn bên trên gương mặt của anh ta.
“Aiz, cũng chẳng phải cho em uống, anh đây tự gia đình uống!” Lâm Khai Ca cong môi, “Để anh đây phát sóng trực tiếp chơi chơi. À đúng rồi, em hy vọng uống gì?”
Lâm Khai Ca phụ thuộc khuôn mặt kiếm tiền, trở thành một chân dài hơi nổi tiếng, có 1 đám fans, chung xem thêm thể gặp giao lưu, còn tự sướng bình thường rồi ký tên đa số đồ vật.
“Nước chanh đi.”
kế bên sở hữu người nghe được Thẩm Diệc Hoan nhắc, lập khôi hài nói: “Em gái à, em chính xác là quá ngoan rồi đấy! Đó là lần trước tiên trong đời anh chạm mặt một các bạn tới bar rồi gọi nước chanh uống đấy!”
“Em sẽ không còn uống rượu.” Thẩm Diệc Hoan khẽ mỉm cười kể.
Lâm Khai Ca vào phần mềm phát trực tiếp dứt, fans còn chưa xuất hiện vào buồng, do đó tùy ý ném ở 1 bên, đặt sát vào cô giáo Thảo Thẩm Diệc Hoan.
mang đi ý cười nói: “Em cứ sinh hoạt đó mà nhái vờ.”
“Hửm?” Khoé mồm Thẩm Diệc Hoan đang hơi giương lên.
Lâm Khai Ca rước dế yêu thiết bị cầm tay ấn vào dòng, ngay sau đó laptop laptop của Thẩm Diệc Hoan cũng sáng lên, màn hình hiển thị ——— Maksim Gorky.
“…”
Lâm Khai Ca cười rộ lên, lười biếng ngả chúng ta xuống ghế sô pha, hơi hơi nghiêng nghiêng về phía Thẩm Diệc Hoan, với vẻ cực kì niềm nở.
“Anh cũng không tin tưởng, 1 gia đình bạn lén lút lưu anh trong dế yêu, thế tuy nhiên là một con mèo con? Bảo bối à, sở hữu buộc phải em nên giải thích một tý gì đấy về cái brand name này tuyệt không?”
“Cao, mà, cong.” Cô gằn từng chữ một kể, ánh góc nhìn qua thì lại cực kỳ thành thật.
tổ ấm cao 190, ngoại giả, khác thẳng.
Cao mà cong, Maksim Gorky.
hoàn hảo.
“Aiz, anh đây thẳng thật nhưng mà.” Lâm Khai Ca thật sự bị cô chọc cười.
Thẩm Diệc Hoan gật đầu đồng ý, uống một ngụm nước chanh, thoạt nhìn không hứng thú lắm.
“Coi là vậy đi.”
——————
Bệnh viện.
“Haiz, Lục gia, cậu vừa new về nhưng mà sao đã bị thương rồi.” Ngu Gia Thành nhìn vết máu phệ bên trên sống lưng thành bách hợp viên con trai, không khỏi nhíu mày.
Lục Chu nhàn hạ nhạt: “Vết thương cũ.”
“Nhìn tương đối khủng bố.”
“Anh là cảnh sát sao?” Y tá đứng một bên đã băng bó hỏi.
1 tay Lục Chu ấn huyệt thái dương, nhất thời không báo cáo.
bởi thế Ngu Gia Thành hướng dẫn thay anh:”Không yêu cầu, là lính.” Lại kỳ quái cần dùng khủyu tay đẩy đẩy anh, “Nhìn chiếc gì nhưng xuất thân vậy hả?”
“Không có gì.”
Anh thu lại tầm mắt, rũ mắt.
Ngu Gia Thành béo lên từ bé dại có anh, lập tức quay đầu nhìn theo tầm mắt lúc nãy của anh, tức thời quan sát thấy một cô bé đang quay sống lưng về phía họ, mái tóc dài bập bồng, nhẵn sống lưng sát thủ.
???
đó là mong mỏi đổi tính à?
kế bên ai kia, hắn chưa từng thấy Lục Chu nhìn chăm bẳm 1 cô bé làm sao đâu.
Tầm mắt tương đối dịch, cô nàng đấy đang cầm một chiếc Pad xem phát sóng trực tiếp, hình họa đảo qua đảo lại, Ngu Gia Thành quan sát thấy 1 gương mặt không xa lạ. Nhắc là thân thuộc mà thật ra thì cũng Chưa hẳn là thân thuộc, cô biến thành rất nhiều, thiếu đi khí chất bất hảo như lúc trước, mặc dù ảnh chỉ tạm dừng vài giây bên trên gia đình bạn cô, cũng có thể nhìn ra sự ngoan ngoãn của cô, khí chất đều chung một cái hội tụ nhưng không thể kể rõ. Ngu Gia Thành hơi giật thột, liếc góc nhìn Lục Chu một cái, gia đình ta nhìn cực kỳ tĩnh tâm.
“….. Vừa rồi, chính là, Thẩm Diệc Hoan sao?” Ngu Gia Thành nhẹ giọng hỏi.
“Ừ.” Anh ghẻ lạnh nói, nhưng mà thật ra ko từ chối tổ ấm mới đây các bạn nhìn là cô.
“Sao mang nhận thấy cô ấy không như với khoảng đó.”
Lục Chu ko gợi ý.
Ngu Gia Thành ko thèm chú ý, nghĩ lại bộ dáng mới rồi của Thẩm Diệc Hoan, vẫn là xinh đẹp tới chói mắt, làn da trắng đến sáng lên, lông mày cong lá liễu, đôi mắt đen nhánh, mặc cái áo T shirt white color sạch, mí mắt cong cong tương đối cụp xuống.
Ngu Gia Thành hiềm nghi vừa nãy là thành viên gia đình nhìn nhầm rồi bắt buộc mới thấy chữ “Ngoan” từ trên nhà bạn cô.
“Cô đấy biết cậu trở về không?” Ngu Gia Thành hỏi.
Biểu cảm Lục Chu lạnh lùng nhìn anh ta.
Ngu Gia Thành gọi ý của anh: vì sao Thẩm Diệc Hoan lại bắt buộc phải biết?
Ngu Gia Thành mới rồi không phát hiện, nhưng Lục Chu đã nhìn và nghe thấy ——— có một người nhà đàn ông ngồi ko kể Thẩm Diệc Hoan, tay cầm chén rượu tươi cười ngả ngớn, khôn cùng như là sở hữu Thẩm Diệc Hoan ngày ấy, đôi khi sẽ sở hữu mấy tiếng “rượu thất thân” “một ly say” truyền đến bên tai.
Anh lại nghĩ đến cái cổ trắng nõn tinh tế cùng với đường cong mĩ miều của thiếu nữ.
Lục Chu rũ mắt xuống, thật là phiền.
—————
tìm đường chết uống rượu thất thân, tất nhiên sẽ lọt được vào sự trừng phạt của ông trời.
Nửa đêm, xe cứu thương gào thét chạy đến, thu dọn 1 tráng sĩ trúng độc cồn trong tiếng cười đùa, trêu chọc của đám bạn.
Trúng độc cồn ko phải là Lâm Khai Ca, nhưng mà là 1 tổ ấm trong đám bọn họ, Thẩm Diệc Hoan không quen biết anh ta, chẳng qua toàn bộ các bạn đa số theo tới bệnh viện, cô cũng chẳng thể làm cái gi không như mà đề nghị làm theo.
đến bệnh viện rồi new phát hiện mấy người này cơ bản ko phải là lưu ý đến gia đình bạn bệnh, nhưng mà chỉ với một đám nhân dân mến ăn dưa.
Lâm Khai Ca mở miệng mở màn nhai nhải lảm nhảm nhưng cười nhạo anh ta mới uống có một chén đang ra nông nỗi này thì thật sự quá rác rưởi, một gia đình khác biệt còn giơ thiết bị cầm tay ra quay video clip rồi gửi tới nhóm chat cho mấy người ở nhà đặt chia vui.
Thẩm Diệc Hoan xem như sở hữu lương tâm, sắm một túi hoa quả bên đường, không mong muốn bệnh nhân chẳng thể ăn, đành nên chia cho gia đình bạn, bởi vậy thành viên làm trò nằm lên chóng bệnh của gia đình người dùng mặt thiếu đi chút máu nào của bạn, xột xoạt ăn cạn kiệt chỗ hoa quả đấy.
Bệnh nhân giận dữ tới mức dựng ngón giữa lên mắng to bọn họ không tồn tại lương tâm, rồi lại đau tới mức thuộc oằn oại bên trên chóng.
1 đám thành viên gia đình miệng năm mồm mười vô cùng náo nhiệt, cứ như thế ngay tức thì chấm dứt 1 ngày vui mừng tại bệnh viện, thời gian chớp mắt sẽ nhì ba giờ sáng.
“Anh đưa em về.” Lâm Khai Ca vỗ vỗ vai cô.
“Vâng.”
Thẩm Diệc Hoan chấp nhận, nhấc chân lên hướng theo.
“À, chờ tí.” Lâm Khai Ca cười cười, ngón tay chỉ chỉ về phía phòng bênh, “Anh đi vào toilet một tý đang.”
“…”
Thẩm Diệc Hoan đứng yên ổn, lười cẩn thận.
Cô đi một vài giầy da hơi cao, đứng lâu rồi hơi đau chân, lập tức dựa dẫm chân tường ngồi chồm hổm xuống.
Bệnh viện chứa chan rất nhiều ngôn ngữ đề-xi-ben to nhỏ làm nên ầm ĩ, làm bằng màng tai của gia đình bạn ta khổ sở.
Tiếng thầy thuốc y tá rẻ giọng thủ thỉ sở hữu nhau, tiếng quạt, tiếng vang thanh thúy của bình thủy va chạm sở hữu cốc thủy tinh, cùng theo với tiếng ma sát của xe đẩy sở hữu mặt đất.
tổng cộng đa số thực hiện Thẩm Diệc Hoan hình dong nhá nhem khôn xiết không cao rất đẹp kia, cũng tương tự ngày ấy.
đột bên tai truyền đến một am thanh cục bộ không giống sở hữu số đông tiếng đó ——— âm thanh của tiếng bật lửa.
lông mày Thẩm Diệc Hoan nhíu lại, liếc qua ấy.
là một trong những mình đại trượng phu.
Thân hình cao mập, quần đen áo đen, tóc đen sạch thuần thục, ngón tay bé dài khớp xương rõ ràng kẹp rước một cái bật lửa, ko đặt lặng, đóng đóng mở mở giống như là đang giải sầu, lộ ra cánh trắng tay trẻo dẫu vậy sở hữu đường cong cơ bắp biệt lập.
Tay Thẩm Diệc Hoan vô thức nắm chặt lại.
dung nhan mặt của anh lạnh mát, rũ mắt đã chưa lưu ý tới cô, đôi mắt tĩnh tâm cũng đưa theo lệ khí, xuống chút nữa là phần cổ eo hẹp dài, hầu kết nhô ra, kiểu dáng đường cong hào sảng.
Ánh đèn kéo dãn bóng vía của anh, dòng bóng kéo tới tận chân Thẩm Diệc Hoan.
Cô bất giác mím môi, lại mang chút không dám nhìn.
3 năm trôi qua nhanh vậy đó.
hiểu full truyện chấp nê sủng ái tại trang truyen24.com. Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!